YÊN THẾ BẮC GIANG LẦN 2
Ngày 1-1947 – Trong khi đợi anh em công nhân thu xếp cơ quan in, Khang và tôi in đã.
Nhƣng mới làm việc đƣợc độ một tuần thì Tƣ lại lên, bàn nên thiên lại chỗ nhà đồng chí
Chẩn, liên lạc ở dƣới tiện hơn.
Lại chuyển vận gạo, muối, vải, đá luôn hai ngày. Mình khuân vác đã khá khoẻ rồi. Đi
núi, cũng nhanh hơn, đỡ mệt hơn. Đƣờng đi đến nhà đồng chí Chẩn, bấy giờ mình thấy
thƣờng rồi. Nhƣng đƣờng lên cơ thì thật là cơ cực. Hoàn toàn không có đƣờng đi. Dốc chết
ngƣời. Nhiều chỗ phải bám lấy cây, đánh đu lên. Thế mà mình vẫn đeo nửa bị dó gạo, cố đi
cho bằng đƣợc. Đi ba, bốn chuyến liền, mỗi chuyến vừa lên vừa xuống đến một giờ. Lúc này
mình mới biết đƣợc sức của mình. Thì ra mình cũng khoẻ chẳng kém gì ai. Thƣờng thƣờng,
ngƣời ta chƣa bao giờ dùng đến tất cả sức lực của mình. Một phần khả năng của ngƣời ta
vẫn bỏ phí hoài, đến nỗi ta không biết rằng ta có nó. Tôi thấy rằng sau kháng chiến, nếu tôi
thích đi cày, đi cuốc hơn cầm bút, tôi có thể đi cày, đi cuốc đƣợc. Cực nhọc không đáng sợ.
Để tải trọn bộ chỉ với 50k, vui lòng liên hệ qua Zalo 0898666919 hoặc Fb: Hương Trần