Đề : Cảm nhận của em về nhân vật Phương Định trong tác phẩm " Những
ngôi sao xa xôi " của Lê Minh Khuê.
Bài làm
"Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước.
Mà lòng phơi phới dậy tương lai."
(Theo chân Bác-Tố Hữu)
Đó là tình thần của cả thời đại chống Mỹ. Hình ảnh những anh bộ đội , những
cô gái thành niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn đã đi vào văn chương
một cách tự nhiên và trở thành mạch nguồn truyền cảm hứng đối với bao thi nhân
.Chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh đó qua "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của
Phạm Tiến Duật và những cô gái thành niên xung phong trong bài hát " Cô hái mở
đường" của Xuân Giao. Và không thể không nhắc đến tác phẩm " Những ngôi sao
xa xôi" của Lê Minh Khuê. Tác phẩm đem đến cho người đọc những cảm xúc mới
mẻ về hình ảnh những nữ thành niên xung phong trong hoàn cảnh chiến tranh
khốc liệt. Họ là những cô gái đang độ trăng tròn, hồn nhiên và đầy mộng mơ,
nhưng lại mang vẻ đẹp của những người lính gan dạ , dũng cảm, sẵn sàng hy
sinh. In đậm trong tâm trí bạn đọc là hình ảnh nhân vật chính, cô gái thanh niên
xung phong, nàng " hoa hậu" đi trong bom đạn- Phương Định.
Phương Định là 1 cô gái có vẻ đẹp đầy nữ tính, xinh xắn với 2 bím tóc dày ,
cái cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn, đôi mắt nhìn xa xăm,dài dài , nâu và
hay nhẽo lại như chói nắng. Cô là người con gái Hà Nội với lý tưởng sống cao đẹp,
mới rời ghế nhà trường , cô đã tham gia vào chiến trường theo tiếng gọi của Tổ
Quốc. Con gái khi đến độ tuổi trăng tròn thì hầu như rất trong sáng , và Phương
Định cũng vậy, cô rất hồn nhiên và trong sáng. Cô thích nhìn ngắm mình trong
gương và thích hát, đặc biệt cô còn là 1 người gan dạ, thấu hiểu và chăm sóc
đồng đội 1 cách nhiệt tình.
Phương Định cùng những người đồng đội của mình ở trong 1 cái hang dưới chân
cao điểm, giữa một vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn- nơi tập trung
nhiều nhất bom đạn , sự nguy hiểm và ác liệt , từng giờ từng phút phải đối diện
với bờm rơi đạn nổ. Có biết bao thương tích vì đạn giặc: " đường bị đánh lỡ loét,
màu đất đỏ , trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lấy 1 cái lá xanh. Chỉ có
những thân cây bị tước khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá
to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong đất ." Đó là
một mình chứng cho sự tàn khốc của chiến tranh, không có lấy 1 màu xanh của
sự sống, chỉ thấy thần chết luôn rình rập. Công việc của các cô gái đặc biệt nguy
hiểm. Họ phải chạy trên cao điểm giữa ban ngày, phơi mình ra giữa vùng trọng
điểm đánh phá của máy bay địch để đo và tính khối lượng đất đá lấp vào các hố
bom, đếm số bom chưa nổ và phá bom. Mỗi lần phá bom là một lần đối diện với
nguy hiểm , với cái chết đang cận kề.
Đối mặt với sự nguy hiểm, cô và những người đồng đội thực sự là những anh
hùng. Cái tình thần hăng say, nhiệt huyết của Phương Định được tác giả miêu tả
chi tiết khi chị Thao và Nho đi phá bom và để cô ở lại trong hang . Đáng lẽ ra ,
được phân công ở nhà là được bớt đi một phần nguy hiểm , khiến tâm lý cảm thấy
được an toàn. Nhưng đối với Phương Định thì không như thế, cô lo lắng còn hơn cả
khi cô đi phá bom, cô lo cho những người đồng đội của mình : " có gì lý thú đâu,
nếu các bạn của tôi không quay về?".
Phương Định nghĩ về công việc của mình quá giản dị, cô cho là có cái thú
riêng: " có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí bàng hoàng, máy
bay đang ầm ĩ xa dần. Thần kinh căng như chảo, tim đập bất chấp cả nhịp điệu ,
chân chạy mà không biết rằng khắp xung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có
thể nổ bây giờ , có thể phút chốc nữa. Nhưng nhất định nó sẽ nổ." Giản dị mà thật
anh hùng. Chiến tranh và bom đạn đã khiến người con gái chân yếu tay mềm trở
Để tải trọn bộ chỉ với 50k, vui lòng liên hệ qua Zalo 0898666919 hoặc Fb: Hương Trần