ĐỀ: Kể và miêu tả lại ấn tượng hay kỉ niệm của em đối với thầy cô
Bài làm
“Mỗi ngày đến trường là một niềm vui”
Ngôi trường là nơi thân thuộc gắn bó với cuộc đời của mỗi người học sinh. Thế nên, việc cắp sách đến trường mỗi ngày không chỉ để trao dồi tri thức mà còn là ngôi nhà mà học sinh được vui chơi, giải trí để nuôi dưỡng tâm hồn. Với em cũng không ngoại lệ từ lúc đi học em cảm thấy mình vui vẻ hơn học hỏi được nhiều điều hơn từ thầy cô và bạn bè. Đặc biệt là những kỉ niệm khiến em nhớ mãi không thể quên.
Em đi học từ năm 2 tuổi ở trường mẫu giáo nên khi em vào lớp một em cũng nghĩ tiểu học cũng như mẫu giáo thôi. Nhưng câu chuyện bắt đầu vào trước hôm em vào lớp 1. Vừa vui nhưng cũng lo không biết thầy cô bạn bè có thích mình không? Mình có hòa đồng được với mọi người không? Tất cả những câu hỏi hiện lên trong đầu em làm em trằn trọc đến mất ngủ. Sáng dậy, em ăn sáng rồi từng bước đi tới trường. Trên con đường đi đến trường ngồi sau xe bố mẹ, bầu trời xanh thắm mặt trời chiếu rọi tất cả dường như đều tươi tắn để chào đón một năm học mới. Thấy các bạn học sinh cũng cắp cách đi học khiến lòng em cũng rất rộn ràng. Sau hàng cây xanh dài thẳng tắp hai bên như đang dang tay ra đón chào chính là cánh công trường với bảng hiệu “TRƯỜNG TIỂU HỌC AN HÒA” với cánh cổng trường to đồ sộ và những tán cây bàng cây phượng vĩ cổ thụ hiện ra. Tất cả như đang đứng đón chào chúng em. Em sợ đến nỗi luôn nắm chặt tay mẹ. Nhưng khi bước vào lớp 1/5, cô tiến lại và chỉ chỗ ngồi cho em và quan tâm hỏi han em làm cho em đỡ sợ hơn.
Khi tiếng trống trường cất lên là lúc mẹ cũng phải về. Khi thấy mẹ về, em chợt thấy cô đơn và muốn òa khóc. Nhưng khi thấy cô giáo bước xuống an ủi, em đã đỡ hơn và bắt đầu vào tiết học. Tiết học đầu tiên là tập viết chữ. Khi thấy cô viết từng nét chữ nắn nót trên bảng, em cảm thấy rất thú vị và đã lấy tập ra để viết theo. Nhưng thật sự để viết được giống cô là rất khó. Em nói còn ngọng chưa rõ chữ nên việc viết lại càng thêm khó khăn. Em loay hoang hết bôi lại xóa, thì từ đâu bàn tay cô đã nắm lấy và chỉ em viết từng nét một. Sau khi cô nắm tay viết em run lắm nhưng lại vui vì đã viết được. Dù còn xấu nhưng cô đã động viên khiến em càng thêm động lực tập viết. Sau một tuần cô chỉ dạy và luyện viết không ngừng, chữ em đã đẹp hơn gọn hơn. Từ đó, khi chữ đã đẹp dần lên em cũng đã có thể đánh vần trôi chảy làm cô rất tự hào. Em còn nhớ, khi đến giữa kì em đã đứa duy nhất trong lớp được 10 điểm đọc và 10 điểm viết chữ. Làm cho cô rất tự hào và khen em không ngớt. Dù đôi lúc tập đọc, có những từ em đọc sai khiến cô phải phá cười nhưng lại vui. Không chỉ với em mà tất cả các bạn ai đang gặp khó khăn cô đều cầm tay chỉ bảo. Thế nên, học sinh ai cũng rất thích cô và coi cô như người mẹ thứ hai của mình. Không chỉ học sinh mà cô cũng được đồng nghiệp tôn trọng quý mến bởi tính cách chịu thương chịu khó. Đó cũng là kỉ niệm buổi đầu đi học mà em mãi khắc ghi .
Qua đó, em cảm thấy cô không những là một giáo viên tâm huyệt với nghề mà còn như người mẹ thứ hai của em. Có thể hành động nắm tay em là công việc của cô phải làm nhưng với em nó là động hành động cảm giác mà em mãi khắc ghi. Giờ khi đã là một học sinh lớp 8, em vẫn còn nhớ và em chúc cô mãi luôn nhiều sức khỏe để có thể chỉ bảo thêm được nhiều học trò và thành công trong công việc. Một lần nữa em muốn nói : “Em cảm ơn co rất nhiều, người mẹ thứ hai của em”.