Ông tôi là một người mà tôi hết mực yêu thương. Mỗi lần về quê, tôi đều cùng ông ra vườn trồng cây, tưới hoa. Thoạt nhìn, dáng ông thì cao cao, đôi bàn tay to bè cùng với làn da ngăm bánh mật, khá sần sùi thô ráp, những nếp nhăn xô lại với nhau thành kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ.
Ông rất yêu cây và có thói quen ra vườn, nghe cây. Ông cứ đứng đó, giữa khoảng vườn rộng lớn, nhắm mắt, nghe cái âm thanh xào xạc của cây lá, ngửi mùi đất hăng nồng, mùi nhựa cây chan chát. Người già luôn có linh cảm về những giaya phút cuối cùng của cuộc đời. Một chiều, ông dẫn tôi ra vườn. Ông vừa đi vừa kể cho tôi về các loài cây, giọng ông ồm ồm hòa với tiếng gió. Sau đó, ông dừng lại bên 1 cái cây rất cao, ông chỉ vào những chiếc lá vàng đang đung đưa trong gió và nói đó là ông, còn những chiếc lá xanh mơn mởn kia là tôi. Tôi cảm thấy rất khó hiểu và liền hỏi tại sao. Ông từ tốn đáp: bởi một chiếc lá bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn có lá xanh thì lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi mới cho đời, rồi lại thành lá vàng. Và con người cũng thế. Im lặng một hồi, ông nói tiếp: vậy nên hãy sống hết mình khi còn xanh, cháu nhé Thuở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu triết lý sâu xa, nên chỉ thấy trên khuôn mặt gầy gò của ông thoáng 1 nỗi buồn khó tả. Lúc đó cảnh vật dường như cũng ảo não theo. Những chiếc lá không còn lên sắc vàng mật ngọt, mà chỉ còn một màu héo úa lặng lẽ bay.
Rồi đến một ngày, nhẹ nhàng và thanh thản, ông tôi đã ra đi như chiếc lá lìa cành. Ngày đưa tang ông, không khí u ám cùng tiếng mưa rơi tí tách càng làm cho tâm trạng của mọi người não nề hơn. Đời người như chiếc lá trên cây. Biết đâu, ở trên cao kia, ông vẫn đang dõi theo tôi và mỉm cười khi thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời ông răn dạy.